hình trái tim đẹp , tìm trai trẻ , tim ban trai kin dao , tim hieu ve con trai , tìm bạn tình nam , trai tim hong , trai tim online , ho trai tim , mua trai tim , trai tim da ,
truyen tranh nhat ban tinh cam , nhung cau chuyen tinh cam lang man , phim tinh cam dong tinh , anh tinh cam lang man , chia se tinh cam , nhung bai tho tinh cam dong , bay to tinh cam , tinh cam anh em , nhung truyen tinh cam hay nhat , truyen tjh kam ,
nhung cau noi hay ve cuoc song gia dinh , nhac cuoc song , cuoc song cua sao , dieu ki dieu cua cuoc song , cuoc song la gj , bao cuoc song gia dinh , hanh trang cuoc song , ranh ngon cuoc song , vtc new hoi tho cuoc song , tin tuc cuoc song ,
Áo khoác gió đồng phục công ty hiện nay đã và đang trở thành mẫu trang phục phổ biến và quan trọng đối với nhiều doanh nghiệp.
trai tim nguoi me , hinh xam trai tim , phim danh cap trai tim , chu kieu hinh trai tim , trai tim xanh , hinh trai tim tinh yeu , truyen trai tim da , mot nua trai tim , trai tim nguc tu , hoa hong trai tim ,
doc truyen ngan tinh yeu hay , anh ve ve tinh yeu , truyen tinh yeu hay va lang man , truyen tjh yeu lang man , th ve tinh yeu , tjnh yeu vo chong , truyen tinh kam , truyen tin , truyen tin cam , doc truyen tinh cam hay nhat ,
tư vấn tình yêu , oh oh tinh yeu , mat dang tinh yeu , anh buon tinh yeu , huong vi tinh yeu , truyện tinh yêu hay nhất , cam nhan ve tinh yeu , chuyen doc tinh yeu , danh ngon tinh yeu buon , tinh yeu dau kho ,
truyen tranh nhat ban tinh cam , nhung cau chuyen tinh cam lang man , phim tinh cam dong tinh , anh tinh cam lang man , chia se tinh cam , nhung bai tho tinh cam dong , bay to tinh cam , tinh cam anh em , nhung truyen tinh cam hay nhat , truyen tjh kam ,
Tôi thích đùa giỡn , thích thể hiện mình là 1 con người hài hước , vui vẻ và lạc quan . Bởi tôi thích thấy người khác cười . Đó là lúc mà tôi có thể tạm thời bỏ quên sự phiền muộn của mình Phố chiều nay là của em, em tự nghiễm nhiên nghĩ như thế, nên cứ thả lòng cùng phố, để gió thổi tung làn tóc rối, ùa vào một khoảng trời cất giữ những điều rất xưa nhưng vẫn long lanh của thời cắp sách đến trường. Thế nên anh đừng về với phố chiều nay, phố có mưa bay chỉ mình em nhớ chuyện của hai ta là đủ rồi, những chuyện chẳng bao giờ anh biết được đâu. *** Chiều nay phố trong như những tháng năm xưa, em về ngang phố, nhìn những chiếc lá vàng xoay trong gió, quán cóc vỉa hè vẫn đông những cô cậu học trò trong màu áo trắng tinh khôi, những chiếc xe đạp song song đi bên nhau. Phố của chúng mình ngày xưa đó, ngày em vẫn còn tung tăng trong tà áo dài trắng, ngày trên giỏ xe em bất chợt tím ngát với màu hoa bằng lăng ai đã vô tình gài vào. Phố ngày ấy đẹp quá phải không anh? Phố nay đẹp hơn phố ngày chúng mình bên nhau nhiều lắm, đèn điện vàng sáng rực rỡ, lấp lánh như những ngôi sao ngày chúng mình cùng ngắm trong những tối ngoại khóa của trường. Ngày ấy em sợ những buổi học thêm về tối, đèn đường chẳng có như bây giờ, anh lo lắng chạy theo sau xe mà rọi đèn về đến ngõ nhà em, khoảnh khắc bên nhau ngắn ngủi ấy, ấm áp đến lạ lùng. Phố nay đông hơn phố ngày chúng mình sóng đôi anh ạ, đường đi cũng thênh thang hơn rất nhiều. Học trò giờ đây cũng chẳng còn nhút nhát như chúng ta của ngày ấy, có thể tung tăng nắm tay nhau đi trên phố. Mình của ngày xưa ngay cả ánh mắt cũng chỉ dám nhìn nhau len lén, đến giây phút này vẫn thầm nuối tiếc rằng bàn tay ấy chưa lần nào em được nắm thật chặt để biết có ấm như hơi thở của mình ngày bên nhau không, em vẫn thầm trách mình ngốc nghếch vậy đó. Phố nay chắc đã quên rồi ngày có em cùng chiếc xe đạp chẳng còn bằng lăng tím gài trên giỏ, đứng trơ trọi dưới gốc bàng nhìn về khung cửa sổ kia. Khung cửa sổ nhà của nhỏ bạn thân, có xe đạp của ai rất quen đang dựng trước ngõ, có ai đang cùng cô bạn nói những câu chuyện rất vui mà không hề biết có em đang lẳng lặng đứng nhìn qua. Phố ngày ấy đã giấu những giọt nước mắt vô tình lăn dài trên má, phố đã xoa dịu nỗi buồn của một trái tim mười bảy mới biết đến những rung động đầu đời bằng những cơn gió. Em đạp xe thật nhanh, ùa vào lòng phố, để phố cất giùm em những nỗi buồn mà chưa bao giờ em biết gọi thành tên. Phố hong giùm em những giọt nước mắt rất trong veo lần đầu tiên biết rơi cho một chàng trai chưa một lần nắm tay ấy, phố ngày ấy đã cất giữ những bí mật chỉ có em cùng phố biết thôi. Chiều nay về ngang phố, mưa bay, những cánh hoa bằng lăng xoay xoay trong chiều loang nước, tím một góc trời, tím cả những giấc mơ của em một thời áo trắng, một thời mười bảy hồn nhiên mơ mộng. Phố nay lạ hơn phố ngày ấy nhiều lắm, cây bàng năm xưa em đứng một mình nhìn về khung cửa sổ ấy đã không còn. Ô cửa nhỏ ấy đã khép lại, đóa tường vi cũng thôi không còn khoe sắc bên thềm nhà ấy, người xưa đã mỗi người một nơi. Chiều nay chỉ riêng mình phố đón em để cùng em nhớ lại những kỷ niệm rất riêng mà em đã thầm gửi phố năm nào. Phố chiều nay vô tình làm em nhớ lại những khoảnh khắc đã trôi qua vỏn vẹn mười năm. Em đã cười cùng phố, cùng những cảm xúc lần đầu trải qua trong đời. Những tháng năm qua có lúc nước mắt em lăn dài, cũng có những cảm xúc buồn vui cùng nhau ùa đến, nhưng với em, những ngày cùng phố của tuổi học trò ấy mãi mãi là những ký ức ngọt ngào, cùng hình ảnh một chàng trai có nụ cười đẹp như nắng hạ. Phố chiều nay gọi em về với những nỗi nhớ không tên, có nắng rồi bất chợt mưa, có bằng lăng một màu tím nhớ, có tà áo trắng nào bay bay trong gió, có những chiếc xe đạp sóng đôi cùng quán quen để có thể nói những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối, rồi len lén nhìn nhau, cười ngây ngô. Phố ấy chỉ có mình em biết thôi, anh giờ đã bước trên những con phố xa lạ với em rồi, chắc gì anh còn nhung nhớ phố xưa anh nhỉ? Vậy thì anh hãy thênh thang cùng phố lạ, đừng về với phố chiều nay anh nhé, để mình em thong dong cùng những con đường quen, góc phố xưa thôi. Anh giờ về phố chắc cũng hóa người lạ rồi, thì dòng đời trôi, lòng người cũng chẳng còn níu giữ những gì đã thành cũ kỹ, em chỉ về phố chiều nay để nhớ chút thôi, chỉ một chút thôi. Phố chiều nay là của em, em tự nghiễm nhiên nghĩ như thế, nên cứ thả lòng cùng phố, để gió thổi tung làn tóc rối, ùa vào một khoảng trời cất giữ những điều rất xưa nhưng vẫn long lanh của thời cắp sách đến trường. Thế nên anh đừng về với phố chiều nay, phố có mưa bay chỉ mình em nhớ chuyện của hai ta là đủ rồi, những chuyện chẳng bao giờ anh biết được đâu. Chiều nay, có người về phố, bước những bước thật chậm dù dòng đời đã trôi nhanh hơn những vòng xe của ngày chúng mình còn chung đôi. Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
hinh dong tinh yeu de thuong , ai thuong yeu em , phim việt nam online , hinh de thuong dang yeu , thuong thuong thuong yeu yeu yeu , bai hat yeu thuong quay ve , hinh anh de thuong tinh yeu , anh de thuong dang yeu , phim hay nhat viet nam , hinh nen yeu thuong ,
tinh yeu va joi tinh , tinhyeuvagiotinh , the gioi tinh.vn , gioi tinh.vn , truxen tinh yeu , tinh yeu va duoi tinh , truyen ting yeu , truyen tinh ju , doc truyen tinh yeu gioi tinh , truyen tinh yei ,
Có những tháng ngày mà ta chỉ muốn tìm đến một nơi nào đó để cho cả tâm hồn và thể xác được ngủ yên, có thể tạm quên đi những đớn đau muộn phiền... Cuộc sống không ban tặng cho ai một con đường trải đầy hoa hồng, cũng như không ban tặng cho ai một tình yêu khôngcó nước mắt. Nhưng có nước mắt mới thấy tình yêu có ý nghĩa đến nhường nào có xa cách mới thấy yêu nhiều hơn, có không hoàn hảo mới thấy kỷ niệm lưu lại trong ta là mãi mãi... Mãi mãi tình yêu là một điều bí mật, tận hưởng niềm hạnh phúc khi tình yêu đến ngự trị trong ta, dù chỉ là một khoảnh khắc... Hoa mai xanh, Ngày... tháng... năm 2007 Trước tiên, tôi gửi lời chúc mừng sinh nhật tới "anh". Sinh nhật nào của anh tôi cũng cố liên lạc và chúc anh được, nhưng sinh nhật này tôi không làm được vậy. "Anh" lâu lắm rồi không liên lạc với tôi, chắc lại có việc hoặc đi đâu xa, và sẽ lại suất hiện khi tôi đang ở một ngõ cụt nào đó và không tìm được đường ra. Không hiểu sao hôm nay tôi cảm thấy buồn vậy, một ngày bận rộn với tôi, mặc dù việc không quan trọng nhưng cứ chạy chỗ này một tẹo, rồi lại sang chỗ kia giải quyết việc khác một tẹo...vậy là bận... vậy là đã hết ngày. Giờ ngồi một mình trên cái phòng tách riêng này, ngồi với tâm tư suy nghĩ và những nỗi buồn không tên này, tôi không biết mình đang và sẽ phải làm gì nữa... Có phải chăng tôi đã may mắn hơn mọi người là đã được đi qua một con đường trải đầy hoa hồng, và giờ đây tôi bắt đầu phải bước chân vào con đường đầy chông gai? Tôi không sợ thử thách, không sợ đau, không sợ bất cứ rào cản nào nhưng tôi sợ mình như bây giờ, sợ phải sống trong cảm giác hụt hẫng, hoang mang và trống trải. Ngày mai, ngày kia tôi sẽ được đi xa, dù chuyến đi này để kiếm chút gì lo cho bản thân trong lúc xin việc nhưng tôi vẫn hy vọng được đi nhiều nữa để được làm, được bận và thoát khỏi những suy nghĩ, cảm giác trống rỗng hoang mang này... Kết thúc thời gian học tập, bước sang một cuộc sống mới dành cho mình, tôi thực sự bị choáng và hụt hẫng vì phải thay dổi cách sống và do áp lực của gia đình. Vài ngày nữa hoặc là tháng sau, hoặc vài tháng nữa tôi mới có thể đi làm, công việc của tôi là gì đây? Thôi thì cứ bước vậy, bước với suy nghĩ và cách sống của tôi một lần nữa xem sao... Hoa mai xanh, Ngày... tháng... năm 2007 Lang Thang qua vài trang web quen thuộc, nghe vài bản nhạc mới post lên và chuột phải lại click vào phần Cuộc sống... “Đêm nay nhớ một người Một người tôi nhớ một người thôi Đêm nay, đêm mai, và mai nữa Tôi nhớ một người không nhớ tôi...” Mấy câu thơ đập vào mắt tôi, ấn tượng, có chút hốt hoảng và tự đặt câu hỏi có phải mình cũng vậy không? Câu hỏi chắc ai trong chúng ta cũng một lần hỏi mình và câu trả lời... luôn là không có đáp án. Sau mấy câu thơ, tác giả có nói một chút về cuộc sống của tình yêu, một chút về mọi thứ có thể, lại một lần nữa tự hỏi... Hoa mai xanh, Ngày... tháng... năm 2007 Vẫn vậy, nó vẫn chờ đợi một cái gì đó cho riêng mình vào lúc này. Càng ngày nó càng cảm thấy hy vọng càng mong manh, nhất là khi cuộc sống mới đã bắt đầu với nó, sự hụt hẫng do thay đổi cuộc sống làm nó càng cảm thấy cần và luôn mong đợi điều gì đó mà nó cũng mơ hồ. Nó càng cảm thấy mơ hồ khi nói chuyện với thằng bạn đang nằm ốm ở nhà mấy hôm rồi cũng chỉ vì sự mơ hồ giống nó. Cũng chẳng biết nó post bài thơ này lên vì lý do gì nữa, nhưng nó cảm thấy đây dường như là câu trả lời cho nhg suy nghĩ, những điều mà cả nó, thằng gốc giống nó và tất cả những người bạn khác của nó đều đang có gắng tìm câu trả lời cho mình: “Đâu là mắt Đâu là môi Đâu là đúng nghĩa nụ cười hả anh? Đâu là muộn Đâu là nhanh Đâu là tình cảm chân thành cho nhau? Đâu là trước Đâu là sau Đâu là trọn vẹn một câu thơ tình? Đâu là ghen ghét tôi tình đôi ta? Đâu là gần Đâu là xa Đâu là được mất để mà thắng thua? Đâu là thiếu Đâu là vừa Đâu là dối trá lọc lừa anh ơi? Đâu là ... một nửa của tôi Đâu yêu... Đâu nhớ... Đâu người trăm năm?” Cuộc sống không ban tặng cho ai một con đường trải đầy hoa hồng, cũng như không ban tặng cho ai một tình yêu không có nước mắt. Nhưng có nước mắt mới thấy tình yêu có ý nghĩa đến nhường nào có xa cách mới thấy yêu nhiều hơn, có không hoàn hảo mới thấy kỷ niệm lưu lại trong ta là mãi mãi... Hoa mai xanh, Ngày... tháng... năm 2007 Cơn mưa tự nhiên kéo đến, từ phòng xin việc bước ra, nhìn thấy nhưng nó vẫn cố tình đi dù biết chỉ vài phút nữa thôi người nó sẽ ướt như chuột, và hôm nay là lần thứ 2 từ ngày về nó đi mưa, mà chính xác hơn là đi dưới một cơn bão. Gió, mưa quất vào người, đã thế không biết đường lại còn bị lạc... một cảm giác lạnh dần đi vào nó. Nó cảm thấy lạnh vì bị ngấm mưa, và hình như bên trong nó cũng thấy lành lạnh. Nó vẫn bước.... Đêm qua nằm suy nghĩ mãi và nó đã quyết định buông xuôi cái mơ hồ mà bao quanh nó bấy lâu nay. Cầm điện thoại và nhắn tin, nhắn xong nó tắt máy vì sợ đọc được tin nhắn hồi âm. Chưa lúc nào nó cảm thấy buồn, hụt hẫng như lúc này. Nó nhớ nó chỉ cần dính chút nước mưa thôi là vài ngày liền nó đều nhận được sự quan tâm vì sợ nó cảm, nó nhớ nó không bao giờ bị lạc đường vì đều được đưa đi, nó nhớ nếu nó có nói nó mệt hay mẹ Lan ốm, là vài ngày tin nhắn được hỏi han động viên... Lâu rồi nó không còn được thế nữa, vào thời gian này nó bận rộn với những hồ sơ xin việc, đau đầu vì những lo toan dự định trong tương lai, mệt mỏi vì những áp lực từ mọi phía, nhưng sao vào lúc này cảm giác lạnh lẽo lại đến với nó làm gì, để nó càng cảm thấy bước đi của nó nặng nề hơn, và cái đích dường như xa hơn khi nó nhớ. Bài hát “Lại đây người yêu", càng nghe nó càng cảm thấy như xoáy vào tâm trí nó. Nó vẫn buồn thế và không biết phải buồn đến bao giờ. Có người nói nó sinh vào tháng ngâu nên hay buồn, hay khóc ...nó chẳng biết đúng hay sai nữa. Chẳng biết quyết định của nó hôm qua có đúng không, nó chỉ hy vọng sẽ làm được, và đừng để một lần nữa nỗi buồn lại quay lại. Nó sắp đi làm, đi làm là nó không còn nhiều thời gian để buồn nữa, để nghĩ ngợi nữa nhưng biết bao giờ nó mới tìm được bờ vai để nó có thể dựa vào, nhắm mắt nghỉ ngơi, tìm cảm giác yên bình mà nó mong muốn. Nó đã quen với quá khứ, nó không biết nó sẽ làm thế nào để tìm và tiếp nhận tương lai đây... Thôi thì cứ bước với quá khứ đó, cứ đi như vậy, rồi nó sẽ tìm được và tiếp nhận một tương lai dù nó biết thời gian sẽ là dài lắm! Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
yeu thuong cho anh , xem phim vn hay , xem phim anh , avata tinh yeu de thuong , song yeu thuong , hinh ve tinh yeu de thuong , tn yeu thuong , xem fim cho yeu thuong quay ve , phim hay vietnam , thuong yeu ,
Lam dong phuc áo thun tai da nang, dong phuc quan cafe, dong phuc quan nhau, karaoke, lam ao lop, ao nhom, ao thun qua tang, ao thun quang cao, ...
Cuộc sống quá ngắn ngủi .... Nên ... Hãy Sống thật chậm ... Cười thật tươi ... Yêu thật chân thành ...Và... Tha thứ nếu có thể Chia tay chưa hẳn là quên mà. Và em luôn có một suy nghĩ là: em sẽ đợi để làm người yêu sau cùng của anh... Anh ơi! Em vẫn thích gọi anh như thế, nghe nó thân thương làm sao, nhưng đáp trả tiếng gọi của em chỉ là sự im lặng, im lặng đến đáng sợ. Em chỉ còn được gọi thầm anh như thế. Em gọi trong mơ, gọi lúc nhớ anh, em gọi không phải để anh nghe thấy mà chỉ để con tim mình ấm áp trở lại như có anh bên cạnh. Nếu mình còn yêu nhau thì hôm nay là hơn 2 năm ngày mình bên nhau. Em rất hạnh phúc anh à, dù biết anh không còn là của em nữa. Em biết tim mình vẫn sẽ đập mạnh khi được ở bên anh, nó vẫn sẽ ấm áp và hạnh phúc như ngày đầu yêu anh vậy. Mấy ngày trước em đã lén gửi mail cho anh, không biết anh đã đọc chưa? Em không dám viết thư gửi trực tiếp cho anh vì sợ anh sẽ giận em. Mấy hôm nay trời thỉnh thoảng mưa từng đợt, mưa to lắm anh à, nhìn những hạt mưa cứ tạt vào cửa em ghét chúng vô cùng, nó làm em buồn, làm em lạnh, làm em nhớ hơi ấm của anh, và em tự hỏi rằng giờ này anh đang làm gì nhỉ? Chắc anh đang ở trường, anh đang nhìn mưa hay anh đang gọi điện thoại cho ai đó chăng…hoặc anh cũng đang nhớ đến em? Có lẽ em tưởng tượng rồi, vì giờ đây anh nhớ em làm gì nhỉ, chắc chắn anh sẽ không nhớ về em như em đang nhớ về anh. Nghĩ đến đây em chợt giật mình, em thấy cô đơn vô cùng, nước mắt em lại rơi, mà như thế thì anh không thích đúng không? Anh ghét nhìn thấy em khóc mà, nhưng em lại khóc mất rồi, điểm yếu của em mà anh. Không biết khi nào anh mới đọc mail của em nhỉ? Mà đọc xong không biết anh sẽ thế nào nhỉ? Anh sẽ lập tức gọi cho em và bảo em quên anh đi chứ gì? Hay anh sẽ không nói gì xem như không biết gì để mình cứ tự nhiên như những người bạn như bây giờ? Người ta nói mối tình đầu rất khó quên, và sau khi yêu anh em mới biết điều đó như thế nào. Em giờ đã hiểu mối tình đầu của anh quan trọng thế nào. Giờ em đã phần nào hiểu được em không thể xoá đi những kí ức về người yêu cũ trong anh, cũng như em có cảm giác em không bằng chị ấy, và em cũng biết rằng không thể xoá anh - mối tình đầu của em. Có lẽ anh nghĩ em không biết ghen, nhưng em cũng ghen lắm khi anh nhắc đến người yêu cũ của anh đó, em không thể hiện ra thôi, và có lẽ em buồn hơn là ghen. Nhưng em chỉ im lặng, không tỏ ra thái độ gì cả, có lẽ đó là sai lầm, có lẽ đã khiến anh nghĩ em yêu anh hời hợt mà thôi. Nhưng dù không phải là mối tình đầu của anh thì em vẫn muốn làm người yêu sau cùng của anh. Em có một suy nghĩ rất khờ: nếu không giữ được anh thì buông anh ra, cho anh tự do yêu, tự do lựa chọn, khi chán rồi sẽ quay về bên em, để em được làm người yêu sau cùng của anh. Như thế có được không anh? Anh đã quay lưng thì có lẽ nào anh quay về không chứ? Em đã từng nghĩ, chỉ cần anh lừa dối em dù bất cứ chuyện gì em sẽ không tha thứ cho anh suốt đời. Vậy mà khi mọi chuyện xảy ra em không làm được thế, vẫn yêu anh, nhớ anh và mong anh quay về, không một chút hờn trách, hận thù, giơ đây em mới biết tình yêu em trao anh thật lạ, đó mới là tình yêu cái mà cho đi một cách vô điều kiện. Xa anh, không gặp anh em làm được, nhưng trong lòng em mãi đau khổ vì thương nhớ, vì yêu anh nhiêù lắm. Không phải là em không quen được ai khác mà em biết rằng con tim mình mãi thuộc về anh. Trước đây mỗi khi anh không liên lạc với em thường xuyên là em lại cuống lên vì lo lắng chuyện gì đến với anh chăng, lẫn một chút ghen tuông không biết anh đang làm gì, rồi tự đặt ra một loạt câu hỏi và tự trả lời. Từ nay em không tìm anh nữa, không cuống lên vì không liên lạc được với anh nữa, không đoán già đoán non xem anh đang làm gì và có nhớ em không nữa. Vì em biết rằng anh đang ở trong lồng ngực bên trái của em, khi nào trái tim em còn đập nơi đó mãi lưu giữ những gì là của anh mãi mãi. Lại nhớ những câu nói yêu thương trong những lá thư phương xa của anh. Anh thường viết: “em ơi, em ơi, em ở đâu, anh mới nghe thấy giọng nói của em đó mà, đấy đấy nó lại vang lên rồi. Em có hiểu anh nói gì không?”. Vâng, em hiểu mà. Em biết anh luôn nghe thấy tiếng em, vì em luôn ở trong tim anh nên anh luôn cảm giác được em ở gần cho dù anh và em ở hai vùng trời rất xa nhau. Vậy mà giờ đây chỉ mình em còn nhớ mà thôi. Em sẽ mãi nhớ những kí ức về anh. Dù tương lai thế nào thì giờ đây em chỉ biết chấp nhận cái gọi là số phận, vì em là kẻ thua cuộc, em không muốn có anh bằng mọi giá, em chỉ muốn được đón nhận những gì anh tự nguyện dành cho em, như một món quà dù không cầm được trong tay song em biết nó sẽ là của riêng em mà thôi. Em sẽ không nói yêu anh mãi đâu, vì không có gì là mãi mãi cả, sự vật luôn biến đổi, anh và em cũng không thể nằm ngoài quy luật của cuộc đời được phải không anh. Trên đời này không có tình yêu vĩnh cửu mà chỉ có những phút giây vĩnh cửu. Em sẽ giữ cho riêng mình những phút giây em đã có anh trong đời. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu, còn yêu anh nhiều lắm… Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
truyen doc cho be , nhung chuyen tinh yeu hay nhat , d0c truyen tinh yeu , doc nhung cau chuyen tinh yeu , câu tình yêu hay , nhung chuyen tinh , truyen tinh yeu moi cap nhat , doc truyen hay va cam dong nhat , tai clip cam dong , những câu chuyện cảm động về mẹ ,
hinh trai tim buon , tim gay dep trai , hinh nen trai tim de thuong , lua chon cua trai tim , ke cuop trai tim , trai tim mua thu mp3 , doc sach hieu ve trai tim , gai da nang tim trai , nhac chuong trai tim mua thu , brush trai tim ,
Chân lý của cuộc đời: Đừng tin vào những thứ có miệng, đừng đợi những thứ có chân và đừng mê mẩn những thứ lấp lánh. Nhiều người bảo tôi: “Em thoát được nó là may!...” - một người bảo anh: “Anh thoát được “nó” là may!” – Tôi cười… Người ta bảo anh: Hãy sống thật với mình, hạnh phúc sẽ đến với anh…- Người ta bảo tôi: “Em hãy sống thật với mình. Đừng cố chịu đựng câm lặng như thế. Đau lắm!” – Tôi cười… Người ta hỏi anh khi anh giới thiệu tôi là người yêu của anh: Sao lại yêu người như tôi nhỉ? – Bây giờ người ta bảo tôi: “Nó không xứng đáng với em đâu!” – Tôi cười… Người ta bảo tôi về anh: “Đồ đểu… Khốn nạn…”- Tôi cười… - Người ta bảo tôi: “Cao thượng phết!” – Tôi cười… *** Ngày xưa anh bảo tôi: “Tại sao anh lại yêu em nhiều thế nhỉ? Em không đẹp, không xinh, không khéo…nhưng anh vẫn yêu em… Anh có thể đến với nhiều người khác dễ dàng với anh hơn, nhưng anh vẫn đến với em, dù cho yêu em, anh biết sẽ có nhiều khó khăn lắm…Tất cả chỉ đơn giản bởi một điều: Anh yêu em, em ạ”… Ngày xưa tôi cũng bảo anh: “Tại sao em lại yêu anh nhỉ? Yêu anh em chẳng được gì... Đau khổ, nhung nhớ vì xa cách, nhưng em vẫn yêu anh, chỉ đơn giản vì em yêu anh!” Tôi đã cười… Và tôi đã tin, đã yêu… Ngày xưa khi anh nói yêu tôi, tôi bảo: “Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau, những người xung quanh anh khác những người xung quanh em. Đừng yêu em!”.Anh cười và bảo: “Nhưng anh yêu em, đó mới là điều quan trọng. Chỉ cần em yêu anh. Anh tin rồi chúng ta sẽ vượt qua tất cả..” – Ngày nay anh lại bảo: “Hai chúng ta ở hai thế giới khác nhau…” – Tôi im lặng và cười… Ngày xưa anh nói: “Anh thấy chúng ta rất hợp nhau” – Ngày nay anh nói: “Chúng ta không hợp nhau…” – tôi cười… Ngày xưa anh bảo tôi: “Hãy tin anh! Tin anh em sẽ được hạnh phúc. Thực sự anh muốn nắm tay em đi đến hết con đường…” – Ngày nay con đường tôi đi có anh như một người bạn… – Tôi cười… Ngày xưa anh nói: “Em là người anh yêu nhất trên đời!” – Ngày nay anh nói: “Em lại làm em gái anh nhé. Chúng ta vẫn có thể là anh em tốt chứ?”. Tôi cười… Ngày xưa anh bảo: “Anh yêu em mãi mãi. Hãy yêu anh bằng cả trái tim em nhé!” – Ngày nay anh bảo: “Anh chỉ thích em thôi. Em hãy đi tìm hạnh phúc riêng cho mình…”. Tôi cười… Ngày xưa tôi bảo: “Em sợ tình yêu mong manh quá, em sợ một ngày anh sẽ ra đi…”. Anh bảo: “Anh chỉ cần em khẳng định em yêu anh và muốn anh yêu em thôi. Chúng ta sẽ hạnh phúc. Em đừng sợ em yêu à!Anh tin anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em yêu của anh” – Ngày nay anh nói: “Anh đã sai khi làm em tin”… Tôi cười… Ngày xưa anh nói: “Anh muốn anh là tình yêu duy nhất và mãi mãi của em. Nhung nhớ và xa cách chỉ là tạm thời, hạnh phúc đang ở phía trước. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng vì tương lai em nhé!” – Ngày nay anh nói: “Em hãy sống thật tốt, cố gắng vì gia đình em, sự nghiệp và tương lai của em” – Tôi cười… Ngày xưa anh nói: “Anh chưa yêu ai nhiều như yêu em cả. Hãy hiểu cho anh em yêu à” – Ngày nay anh nói: Anh chưa bao giờ quên được người cũ. Anh không muốn ở bên em mà vẫn nghĩ đến người khác. Tôi đau đớn nhận ra một điều: “Anh Chưa Bao Giờ Yêu Em Cả”… Tôi Không Cười… Ngày xưa anh nói: “Anh sẽ mãi mãi là anh yêu của em” – Ngày nay anh nói: “Anh không thể là anh yêu của em được rồi”…Tôi Không Cười… Ngày xưa anh nói: “Có em anh có hạnh phúc, tình yêu và niềm vui em thân yêu à!” – Ngày nay anh nói hạnh phúc của anh là một người khác – Tôi Cười… Ngày xưa anh nói: “Anh tự tin nói, anh làm được…” – Ngày nay anh lặng im. Tôi cười… Ngày xưa anh nói: “Anh không bao giờ bỏ người anh yêu nhất trên đời cả. Em yêu ơi, em yêu anh, hãy tin anh và cùng anh đi trên con đường của chúng ta. Anh tin chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi”. Ngày xưa anh nói: “Anh yêu em lắm, đừng bỏ anh nhé em yêu…” – Ngày nay anh ra đi…đơn giản thế thôi… TÔI CƯỜI… Nhìn lại những gì đã qua, với tình yêu này, em không có gì phải hối hận hay thấy có lỗi gì với anh. Em đã yêu, đã tin, đã hạnh phúc, đã khổ đau, đã duy ý chí, đã mềm lòng yếu đuối và cũng đã thay đổi vì anh… Em không phải là một người yêu xinh đẹp và khéo léo, nhưng em đã là một “em yêu” có tình yêu to lớn và chân thật. Em thấy nhẹ nhàng vì ít ra trong tình yêu này e cũng đã sống thật với cảm giác của mình. Chia tay – em đã đau, nỗi đau câm lặng không nói thành lời… để rồi em chỉ biết cười… Người ta nhìn em cười, người ta bảo: “Khổ thân Q, mấy hôm nay nó cứ cười suốt, chắc nó đang phải nén đau lắm…” Người ta nhìn em cười, người ta ôm em, Người ta Khóc: “Cứ khóc thật to, hay gào thét lên cũng được, chứ đừng cười như thế này, cười thế, mọi người nhìn thấy đau đớn lắm…”. Em nhìn người ta, thương người ta, thương những người xung quanh đang phải chịu đựng em như thế này…em ôm người ta, Em Cười… Làm Sao Em Có Thể Khóc Được? Em có quyền được đau đớn, được khóc đúng không?... Nhưng em không ghét, trách, giận hay hận anh một chút nào… Chẳng ai có lỗi cả. Có lỗi chăng thì là anh đã không sống thật với lòng mình. Cái gì đã qua thì hãy để nó qua đi. “Nếu một ngày nào đó anh muốn ra đi, em sẽ để anh ra đi, không níu kéo. Chỉ cần anh nhớ một điều: Những Gì Em Đã Hứa, Em Sẽ Làm Được…”. Uh, em đã giữ lời hứa đấy nhé anh – không níu kéo, nhẹ nhàng thôi. Chúng ta không hợp nhau thì nên xa nhau. Anh chỉ thích em thôi thì anh đừng nói yêu em, đừng gọi em là “em yêu”, là “vợ yêu”… Ngày xưa anh bảo: “anh chỉ làm điều tốt cho em thôi”. Vì thế em tin việc anh ra đi cũng là điều tốt anh làm cho em… Em tin chúng ta đã xa nhau… “Chẳng phải em bao dung, cũng không mong có lúc Anh giật mình, hối hận nhớ về em…” Em cũng biết anh sẽ chẳng “giật mình hối hận” vì kết thúc của chúng ta ngày nay, Kết Thúc của Em Hôm nay và Sau này – không phải kết thúc của anh, anh ạ! Vì thế em tiếc nuối hay thương nhớ làm gì dĩ vãng: “Em tưởng giếng sâu Nối sợi gàu dài Ai ngờ giếng cạn Em tiếc hoài sợi dây…” Em không tiếc, chỉ tự trách mình thôi, trách mình chỉ như một trò chơi, như một cảm giác chinh phục…còn những người bạn em cũng chỉ như những “quân bài” thôi... để bây giờ… Vì thế em chúc anh hạnh phúc - lời chúc chân thành từ trái tim em! Hi vọng anh sẽ có được hạnh phúc như anh đã nói…Và em cũng tin nếu anh thực sự cố gắng, biết trân trọng những gì mình đang có và sống thật lòng mình, anh sẽ có được hạnh phúc của riêng anh! Uh,em tin, em tin nên em mới chúc anh hạnh phúc như thế, First Love ạ!... Và bây giờ chúng ta là những người bạn thôi anh nhỉ!... Em mỉm cười… … Chính vì ngược gió mà con diều mới bay lên được… Phải không em?... Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Ko có ai đủ ngu ngốc để yêu mãi 1 người ko yêu mình Ko có ai đủ bao dung để chấp nhận mãi sự lừa dối của 1 người Ko có ai đủ dũng cảm để bước bên 1 người luôn xem mình là cái bóng Ko có ai đủ thinh lặng để ko hờn giận 1 người quá vô tình “ Em hẹn hò với giọt nắng lang thang Với cơn mưa đêm, với gió mùa lạnh giá Với nỗi cô đơn, hết đông rồi sang hạ Với cuộc đời, mà chẳng thể với anh…”( September Rain) Một bản nhạc không lời đi vô hình cùng em trên con đường ướt mưa, chỉ còn tiếng mưa, tiếng bọt bóng vỡ òa trên đường đầy nước. Ngược thời gian, ngược về quá khứ, em nhớ bàn tay, giọng nói ấm, hơi thở nhè nhẹ của anh mỗi khi hai đứa nắm tay đi dưới mưa như thế. Gió thều thào bên tai, em giật mình, ngỡ như anh vừa quanh quẩn qua đâu đây, nhưng em tìm hoài, tìm mãi, anh đi đâu mất, anh đâu biết trái tim em đã hóa vụn vỡ. Anh còn nhớ hay đã quên rồi những kỉ niệm ngọt ngào, vẫn con đường mưa ướt, có một bờ vai như thế đã quen lắm rồi, thế mà giờ em chơi vơi, lạc lõng một mình trên phố. Mỗi lần chúng mình tay trong tay đi vòng quanh bờ hồ, em cứ buông lơi bàn tay ra hứng những giọt mưa ngoài chiếc ô chung đôi của anh, của em. Rồi nhưng lúc đi qua vũng nước sình, anh nhấc bổng em qua, còn anh thì bị bắn tung tóe, em cười hồn nhiên dưới cái vẻ ngây thơ tội nghiệp của anh, anh cũng phì cười như thể anh hiền lành lắm vậy. Anh biết không, em đã hơn một lần ao ước có anh trong cuộc đời này, ước cái tình yêu xa xôi, cháy bỏng của mình trở thành hiện thực, rằng em xinh xắn trong áo cưới tinh khôi, anh cười hiền thơm trộm vào má ửng hồng của em… Thế nhưng, anh là người của hư vô, của hoang đường mơ mộng, điều ước đó em chẳng thể lại gần mà cũng chẳng thể rời xa. Đã hơn một lần trong đời này em ước mình là cô dâu, sánh bước bên anh trên con đường ngập hoa và ánh nắng. Nhưng con đường giờ đây chỉ còn mình em, lẻ loi, chòng chành, cô đơn. Còn đường vắng giờ chỉ còn một bóng Vắng tiếng cười trò chuyện thân quen Cây phượng vĩ cuối đường thôi trông ngóng Thôi đợi chờ, chiều hai đứa về chung… Nhưng em còn phải đợi bao lâu nữa, em tự nhủ lòng mình sẽ kiên nhẫn chờ như đang chờ một lời hứa vô hình, anh vô hình, ánh mắt vô hình, trên con đường vô hình và chỉ mình em tồn tại. Em biết rằng có những điều mà thời gian bất lực, dẫu cố gắng thật nhiều rồi có cứu vãn được gì đâu, con người sẽ dần thay đổi, mà sao em cứ ngờ nghệch tin vào một lời hứa, rồi những lúc bất lực em tự hứa lòng mình thôi không đợi chờ nữa, nhưng thật lòng, em có làm được thế đâu anh. Em cứ đi mãi và sẽ đi mãi trên những con đường có bóng hình anh, cứ quanh quẩn mãi giữa phố mưa xao xác, cho tới khi bước chân em mệt mỏi, con tim em rệu rạo. Nhưng con tim em đã ngược dòng lí trí, em không thể làm gì ngoài mãi đợi chờ anh. Một mùa mưa nữa lại về, chỉ còn lại em và nỗi nhớ, anh còn nhớ hay đã quên ngày anh gặp em, từ hai người xa lạ trở thành thân quen, rồi lại dần xa lạ trong nhau. Anh còn nhớ hay đã quên một con bé tóc ngố mãi đợi chờ anh về. Có thể là mơ, có thể chỉ là hư vô! Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là yêu thương Một người kề sát tim một người và trả lời - Không biết! Có một ngày nào đó một người hỏi một người thế nào là hối tiếc Một người nắm lấy tay một người và trả lời - Đừng bước đi “Em yêu chị thật lòng đó! Chị đừng nghĩ em đùa giỡn! Chị đừng có ngại em còn nhỏ. Em chín chắn lắm đó!”. Đến câu tỏ tình cũng rất trẻ con. Hai mấy tuổi rồi mà tính tình như đứa con nít. Hắn nói câu: “Em thích chị” hay “Em yêu chị” mà chẳng ấp úng hay ngại ngùng gì cả. Sau này ngày nào hắn cũng nói như những câu nói thường ngày. Tôi cứ tưởng hắn phải ghê gớm và kinh nghiệm tình trường lắm mới tỏ tình một cách tỉnh rụi như vậy. Ai ngờ đến khi nói lời chia tay thì hắn lại nói không nổi, hắn nói mà nức nở, hai hàng nước mắt chảy tràn, phát âm chẳng nghe rõ gì hết và vì tôi không nghe nên không chia tay. Tôi thì ít nói mà hắn thì nói quá nhiều, chuyện gì hắn cũng có thể nói được. Lúc nào cũng mè nheo: “Boo nói yêu em đi! Boo nói thương em đi! Nói một lần thôi rồi sau em không đòi nữa”. (Hắn gọi tôi là “Boo” và xưng “em”. Tôi thì mấy câu đó có cạy miệng cũng không nói. Trước đây tôi rất ý tứ và kín đáo, ít bộc lộ tình cảm ra ngoài, nhưng từ khi yêu hắn, nơi đâu hắn cũng thể hiện tình cảm được. Không chỉ nắm tay mà hắn có thể hôn tôi ở bất cứ đâu, bất cứ khi nào hắn muốn. Ban đầu tôi phản ứng kịch liệt, rồi xấu hổ, ngượng ngùng, còn bây giờ thì…kệ. Hắn lúc nào cũng vậy, tính tình trẻ con, nghĩ gì nói nấy, thích gì làm nấy, ở bên hắn mấy năm qua tôi cũng quen dần. Rồi một hôm không biết lấy ý tưởng ở đâu ra, hắn nói: “Ai cũng nói em con nít hết, em muốn làm người lớn để mọi người thấy em thật đàng hoàng”. Từ khi hắn quyết định làm “người lớn” thì những câu nói thường ngày của hắn cũng bị cắt đi (vì người lớn phải biết kiềm chế cảm xúc). Giận nhau hắn không xin lỗi nữa (vì người lớn nên cái tôi cũng lớn). Khóc hắn không dỗ dành cả tiếng nữa mà chỉ nói nín đi (vì người lớn không rảnh, bận lắm!). Gặp nhau hắn không còn nhảy tưng tưng nữa mà nhìn từ xa đi như con rôt bốt (vì người lớn nên phải tỏ ra đĩnh đạc). Ngồi với nhau không kể chuyện trên trời dưới đất làm tôi cười đến mệt nữa mà như bức tượng (vì lớn rồi không nên đùa giỡn nhiều). Khi ra về thì không hôn tạm biệt như mọi khi nữa (vì người lớn nên phải tỏ ra đứng đắn). Tôi thì thực sự chưa quen với chuyện hắn làm người lớn được vì tôi thấy hụt hẫng lắm nhưng tôi vẫn cười vì tôi biết…chỉ vài ngày sau: “Boo ơi! Em không làm người lớn nữa. Không nói yêu Boo mỗi ngày, không chọc Boo cười vui em chịu không được. Xa nhau không được hôn tạm biệt Boo làm sao mà em ngủ ngon. Boo khóc em không dỗ thì ai dỗ. Bình thường cãi nhau Boo không chịu xin lỗi em rồi, em mà không xin lỗi Boo thì hai đứa mình đi luôn. Em không muốn làm người lớn nữa. Công việc của em là chăm lo cho Boo, nếu làm người lớn mà phải kiềm chế tình cảm của mình lại thì em chịu không được”. Rõ là trẻ con mà. Vậy mà hắn không bao giờ chịu thừa nhận điều đó. Hắn trẻ con thế thôi chứ cách hắn chăm sóc tôi thì nhiều “người lớn” chưa chắc đã làm được. Trẻ con hay người lớn, đối với tôi không quan trọng nữa. Người lớn thì cái tôi cũng lớn, họ quá bận để yêu thương. Tôi hạnh phúc khi có hắn bên cạnh, nếu không có hắn thì tôi mãi là một người phụ nữ trầm lặng, cứ thui thủi một mình. Tôi với hắn ngay từ lúc ban đầu đã gặp nhiều khó khăn, nhiều dị nghị, chỉ biết cùng nhau cố gắng từng ngày. Yêu hắn, tôi chưa bao giờ nghĩ sau này sẽ ra sao, chỉ biết yêu là yêu vậy thôi. Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
anh con yeu em , don gian la anh yeu em , em van yeu , em co yeu anh dau , em chi yeu mot nguoi , yeu em karaoke , yeu vi ai yeu vi em , em yeu chi , tai em yeu don phuong , hat vang rang em yeu anh ,
truyen tranh vat can tinh yeu , doc truyen cuoi ngan ve tinh yeu , truyen tinh 24h , truyen phu thuy tinh yeu , buồn tình , tai truyen tinh cam hay , doc truyen tinh cam tuoi tin , xem truyen tranh tinh yeu quy toc , chuyên tinh yeu cam dong , câu chuyên tinh yeu ,
dam cuoi tinh yeu , boi ve tinh yeu , tinh yeu cao thuong 2 , phim no le tinh yeu , cho 1 tinh yeu , eva tinh yeu , san bong tinh yeu , cam bay tinh yeu remix , tinh yêu cuoc song , hop dong tinh yêu ,
phim han quoc lang man , phong canh lang man , lang man nhat , truyện tình yeu , doc truyên tinh cam hay , anh dep thien nhien lang man , phim lãng mạn , hinh dong lang man , canh lang man , hình tình yêu lãng mạn ,
hay noi anh yeu em , yeu em mai mai , em co con yeu anh , beat yeu em , hinh anh anh yeu em , tho yeu em , a yeu em , yeu em nhieu lam , và em đã yêu , anh co yeu em khong ,
Lấy ý tưởng từ xường xám truyền thống, đồng phục cao cấp của hãng hàng không Hải Nam đã xuất hiện trong show thời trang cao cấp Paris.
Đồng phục nhân viên khách sạn
"Nếu yêu, là phải yêu ngay từ lần gặp đầu tiên. Nếu qua nhiều thời gian tán tỉnh đẩy đưa rồi có tình cảm. Tôi nghĩ đấy gọi là siêu lòng. Khi mới gặp, hoàn toàn chưa biết điều gì về người kia mà đã cảm thấy người ấy gắn bố với mình. Tôi nghĩ đấy là nhân duyên không phải ai cũng có cơ hội tìm thấy." 1. Em Cô nhỏ có thói quen vừa nghe headphones vừa ngâm nga câu hát, không ngại ngần mình đang ở giữa phố đông hay là thênh thang. Cô nhỏ thích những bài hát cũ kĩ về mùa thu, về phố, về tình yêu. Một lần cô nhỏ hát cho tôi nghe, không đeo phone, không điều gì vướng bận. Giọng nói mỏng manh, nhẹ tênh và sai nhạc sai lời của em đã thức dậy trong tôi một ngày xưa đã bao lâu rồi tôi gần như quên mất: Mình cũng từng biết yêu như thế, một thời … Cô nhỏ cũng có một thói quen khác: Em luôn đi bảo tàng vào ngày cuối tuần. Trước kia đi một mình, sau này đi với tôi. Khi tôi hỏi nơi này có điều gì khiến cho em yêu thích đến thế, cô nhỏ kể cho tôi nghe về thời gian: - Mọi thứ lúc nào cũng ở nguyên chỗ cũ, không xê dịch. Dù người ta có ghé đến bảo tàng ngày hôm qua của rất nhiều năm về trước, ngày hôm nay hay là ngày mai của rất nhiều năm về sau chăng nữa thì Bảo tàng vẫn thế, mặc nhiên là nó. Phòng trưng bày vẫn có cổng vòm cao, mảnh sân hình trăng khuyết ngổn ngang gốm vỡ , hồ nước ở trung tâm vẫn là nơi cư ngụ của cái chòi gỗ chơi vơi cách điệu kiểu đình làng… Bảo tàng là nơi duy nhất mà em có thể gặp gỡ sự không – thay - đổi” . Tôi đem sự bền vững ấy so sánh với tình yêu giả vờ như hoàn hảo. Cô nhỏ lắc đầu. Trong suy nghĩ và cảm nhận của em, tình yêu là mong manh bởi bản chất của tâm hồn người ta là yếu đuối. Cô nhỏ và tôi đã gặp nhau trong suy nghĩ nhiều đến nỗi mà bỗng một ngày đẹp trời, chúng tôi yêu nhau. 2. Cây Màu xanh non của hạt mầm. Màu nâu thẫm trầm mặc của đất . Rồi khi mầm bắt đầu lên xanh lá thì sự sống bắt đầu được hình thành Không có gì an ủi tâm hồn người ta một cách bình an và dịu dàng đến thế . Em yêu cây bằng tình yêu của người làm vườn vụng về. Em thích nhìn sự lớn lên của cái cây từ khi nó còn là hạt giống bé xíu, qua bàn tay em chăm chút . Em muốn mình là người đầu tiên nhìn thấy cây ,kể từ khi nó bắt đầu có hình hài và lớn dần theo tháng năm. Em vẫn nghĩ thật là hạnh phúc nếu như mình có thể là mối tình đầu của ai đó . * Nếu như tình yêu của em non nớt và bồng bột như một mầm xanh, em nghĩ anh sẽ là màu nâu trầm của đất - ban cho tình yêu sự sống. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất: Em yêu anh bằng tình yêu của một cô gái vụng về... Dù em là mối tình đầu của anh hay em không phải mối tình đầu của anh. 3. Ta Ta yêu và chia tay những mối tình theo cách khá dễ dàng. Đến nỗi đôi khi ta phải dừng lại để hồ nghi trái tim mình. Thời gian qua đi, và ta không còn muốn tin vào tình yêu nữa . Em là người con gái bước vào cuộc đời ta, như bao nhiêu cô gái khác đã bước vào. Chỉ có một điều khác biệt duy nhất. Ta thương em nên đóng chặt cánh cửa lại không cho em đi nữa. Em cứ thế ở lại trong ta: bé nhỏ, quý giá, mỏng manh. Có đôi khi ta cảm thấy mình thương em đến xót lòng, cô nhỏ có giọng hát trong veo ấy. Ta không biết điều đó có được gọi là tình yêu hay không? Để rồi một ngày, ta sửng sốt nhận ra rằng em cũng thương ta bằng chính tình thương như thế. Cũng xót xa lo âu, cũng nhẫn nại và khát khao che chở cho nhau hạnh phúc. 4. Mưa Những cơn mưa bắt đầu từ đâu? Những giọt nước bắt đầu từ đâu? Những đám mây đen bắt đầu từ đâu? Gió bắt đầu từ đâu? Rồi tình yêu, rồi nỗi nhớ … Chuyện tình yêu bắt đầu từ khi anh có em Giản dị như em có những bài hát cũ kĩ của mình. Và anh vẫn sẽ có em, cho đến một ngày nào đó em trong anh trở nên nhàm chán . Cho tới ngày ấy, em vẫn sẽ ở bên anh và thương yêu. * Cùng nhau ghé qua bảo tàng không-xê-dịch mỗi buổi cuối tuần, từ khi mình chưa yêu nhau, khi tình yêu chớm nở và khi mình đang yêu nhau tha thiết. Bảo tàng không bao giờ thay đổi, chỉ có chúng mình là thay đổi. Em từng khát khao muốn đánh đổi tất cả mọi điều để có được sự can đảm bền vững ấy. Bởi vì trong em, lúc nào cũng thường trực một bảo tàng của nỗi sợ hãi. Tại sao trong tình yêu đủ đầy là nỗi lo âu bất tận cả một kiếp người, trong vòng tay người yêu vẫn thấy tan nát tâm hồn bởi nỗi cô đơn sâu sắc không thể chia sẻ được? Và phấp phỏng về một hạnh phúc quá mong manh, dễ đổ vỡ? Có khi nào em vô tình để nghiêng tay và những mảnh mưa đọng lại bắt đầu rơi về phía con đường loang loáng ướt ... 5. Mùa thu tóc ngắn Mảnh vỡ hình giọt lệ Níu tim ai dịu dàng Người có nghe phố kể Một chuyện tình mênh mang Anh lạc mất cơn mưa Nghe lòng mình gió nhẹ Em nhặt được câu thơ Cất vào tim lặng lẽ Có thời gian đến muộn Đứng bên chiều lơ ngơ Có loài hoa lỗi hẹn Không đợi được gió mùa Chiều rót đầy giọt nắng Lên cuộc tình lao xao Để mùa thu tóc ngắn Ngỡ như mình chiêm bao Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
khoa hoc va cuoc song , the thao cuoc song , qua tang cuoc song vtv3 , goc nhin cuoc song , qùa tặng cuộc sống , chan li cuoc song , danh ngon cuoc song hay , suy ngam cuoc song , danh ngon cuoc song tieng anh , cau noi hay trong cuoc song ,
nhung trai tim si tinh , goi trai tim , trai tim con trinh , trai tim viet , trai tim nguoi chien sy , phim trai tim mua dong , hinh nen trai tim tinh yeu , trai tim dau , phim trai tim tuoi 19 , xoa diu trai tim anh ,
Đôi lúc bạn cần tách bản thân mình ra khỏi mọi người. Nếu họ quan tâm, họ sẽ chú ý đến. Nếu không, bạn sẽ biết chỗ đứng của mình trong lòng họ. Hà Nội nhớ anh… Tặng anh, người đã bước ra khỏi cuộc đời em. Hà Nội, một ngày tháng chín… Vi đưa tay hứng những giọt mưa đang rơi ngoài hiên, mưa lạnh. Hà Nội vẫn còn xa lạ lắm, giống như hẹn gặp một người bạn quen trên yahoo, chẳng biết phải cư xử thế nào cho đúng mực. Không thể chạy đến ôm chầm lấy như bạn thân đi xa lâu ngày, cũng không thể chỉ đứng mỉm cười khách sáo. Bối rối và ngỡ ngàng, đó mới là cảm giác của Vi. Chỉ là những năm tháng đầu tiên trong cuộc đời sinh viên của Vi thôi, tất cả mới chỉ bắt đầu thôi, phải không? Vi yêu Hà Nội, dù nó có một quê hương khác vẫn ngọt ngào trong lòng nó. Đơn giản là yêu cái mùa thu quá lãng mạn của Hà Nội, lãng mạn theo cách của một người sống nội tâm như nó. Đơn giản là mê mẩn cái nơi làm nó không thể không thả hồn xa xăm “Tháng Tám mùa thu lá rơi vàng chưa nhỉ? Từ độ người đi thương nhớ âm thầm, có phải em là mùa thu Hà Nội?...” Và chẳng biết từ lúc nào, Vi cảm thấy mình thuộc về một nơi nào đó ở đây, thuộc về một người nào đó ở đây. 6 giờ 05 phút… Tiếng chuông báo tin nhắn làm nó bật dậy. “ Em day chua? Hom nay lanh day, mac am vao nhe!” Mỉm cười, nó vội reply. “Cam on anh, anh cung the nhe” Anh là người Vi quen từ ngày lên Hà Nội thi đại học, chỉ là tình cờ rồi trở thành người sẵn sàng nghe mọi chuyện của nó, người mà nó luôn nhớ đến mỗi ngày. Cậu bạn mà Vi thích cặp kè với một cô bạn khác, Vi nói với anh. Mẹ mắng, Vi kể với anh. Trượt chân ngã, nó cũng cho anh biết. Anh là người bạn thân của nó từ lúc nào nó cũng không hay, thân hơn cả đứa bạn đã học cùng nó từ cấp 1. Tít tít… “Em dang lam gi day?” Reply… “ Em dang khoc.” “Em nghe may di” Những hồi chuông điện thoại đổ dài, Vi không nghe. “ Em khong muon nghe” Anh là người duy nhất nó có thể nói là nó đang khóc. Có lẽ nói với một người nó mới chỉ gặp một lần thì dễ dàng hơn, nó nghĩ thế. Tít tít… “Khi nào khoc xong thi nhan tun cho anh” Vi không trả lời. Vi nhớ những buổi chiều cùng anh dạo qua những con phố nhỏ của Hà Nội. Mùi hoa sữa nồng nàn ngập cả không gian. Những lần cùng nhau cười thật to ở công viên mà không phải suy nghĩ gì. Những câu chuyện chỉ kể cho anh nghe, những giọt nước mắt chỉ để anh nhìn thấy. Bao nhiêu điều chỉ Vi và anh hiểu. Anh là người như thế. Kiên trì lắng nghe mọi chuyện của Vi. Đó là chuyện của một tháng trước. 15 giờ 25 phút… Tit tit… “ Anh co chuyen muon noi voi em” Reply… “Gi ma nghiem trong the anh? Anh noi di” 15 phút chờ đợi…. Tit tit… “ Anh yeu em” Reply… “ Hihi, hom nay anh thich dua em a?” Tit tit… “Anh nghiem tuc day.” Vi nóng bừng mặt, nó không hiểu tâm trạng của nó lúc này. Tất cả mọi thứ như đang quay cuồng trước mắt nó. Nó không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khoác vội chiếc áo mỏng lên người, Vi bước ra khỏi nhà, lang thang bước trên đường. Nó ngồi lặng đi trong công viên, đưa mắt nhìn xa xăm. Anh yêu nó ư? Từ lúc nào vậy? Tại sao nó không hề biết? Anh có thể yêu một người qua những tin nhắn, thậm chí chưa bao giờ nghe điện thoại của anh? “ Có bóng mùa thu thức ta lòng sang muộn. Lệ mừng gặp nhau xôn xao phím dương cầm. Có phải em là mùa thu Hà Nội, ngày sang thu, anh lót lá em nằm….” Tit tit… “Anh gap em duoc khong?” Không trả lời, nó không biết phải nói gì. Anh gọi. Lần đầu tiên nó nhấc máy khi anh gọi. - Vi à? - Dạ. - Sao em không trả lời anh? - … - Anh gặp em được không? - Vâng. Ngồi cạnh anh, tim nó đập như không thể kiểm soát nổi. Im lặng. Cả hai người đều như thế. - Hôm nay có chuyện gì em kể anh nghe đi. - Hôm nay ạ - Vi mỉm cười, cảm xúc quen thuộc lại quay về với nó – Sáng nay em học xong rồi bọn em rủ nhau lên Hồ Tây, chia tay một bạn cùng lớp sắp đi du học, chẳng biết bao giờ mới gặp lại nữa. - Ừ, xa nhau rồi mới thấy người ta quan trọng thế nào với mình – anh cũng mỉm cười. - Bạn ấy nói chắc chắn sẽ quay lại Việt Nam anh ạ. - Anh yêu em, Vi ạ. - Không biết lúc gặp lại sẽ thế nào nhỉ, chắc là bạn ấy sẽ khác nhiều lắm phải không anh? - Anh yêu em - Lớp em cũng có.. - Em đừng nói nữa, anh yêu em. – anh cắt ngang câu chuyện Vi đang cố gắng kể để trốn tránh anh. - Em xin lỗi. - Anh vội vàng quá phải không? Vi nhìn anh – một người vừa quen thuộc vừa xa lạ. Có bao nhiêu điều nó chưa hiểu về anh? Ngay khi vừa gặp ánh mắt anh, nó vội nhìn bâng quơ về phía mặt hồ. Anh như một người lặng lẽ đến bên đời nó, cho nó được ngây ngô, được đùa nghịch, rồi lại cướp đi tất cả những thứ đó trong tay nó. Anh là ai? - Anh đã sợ anh nói ra điều này làm em rời xa anh, nhưng anh biết nếu anh không nói thì một ngày nào đó em cũng sẽ ra đi, bên cạnh một người khác. Anh sợ như thế. Anh không bắt em phải yêu anh, chỉ cần em biết tình cảm của anh thôi, Vi à. Vi nhìn anh một lần nữa, lần này, nó nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn sâu vào nơi đáy lòng anh dành cho nó. Hai hàng lệ trào lên khóe mắt. Vi khóc, nó cũng không biết nó đang khóc vì điều gì nữa, chỉ thấy muốn khóc. - Xin lỗi anh. Nó đứng dậy, bước thật nhanh như để trốn chạy tất cả, trốn chạy khỏi một người đã luôn bên nó suốt thời gian qua. Anh không đuổi theo nó, không giữ nó lại. Anh hiểu nó, hiểu là nó cần suy nghĩ một mình. Mặt trời buông những tia nắng cuối cùng của ngày. Hà Nội, một đêm không ngủ… 23 giờ 25 phút… Tit tit… “ Anh xin loi” Tit tit… “ Anh se khong xuat hien truoc mat em nua, anh se de cho em co thoi gian suy nghi” Tit tit… “ Khi nao can anh thi nhan tin cho anh, anh cho em” Vi lặng nhìn những dòng tin nhắn của anh, không trả lời. Nó muốn delete tất cả những điều có liên quan đến anh trong đầu nó, trong cuộc sống của nó. Nước mắt lăn dài, nó không muốn tin là anh đã nói yêu nó, phá vỡ tất cả những điều tốt đẹp trước đây giữa hai người. Không muốn tin là nó đã mất đi một người bạn tốt. Rồi ngày mai, nó sẽ nhắn tin cho ai? Ai sẽ gọi nó dậy? Ai sẽ nghe nó kể về những chuyện ở trường? Lúc buồn nó sẽ gọi cho ai? Hà Nội, ngày không có anh… Một tia nắng nhẹ hắt vào mắt, Vi tỉnh dậy. Nó không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào, không biết tại sao nó cứ gục trên bàn học mà ngủ. Mở điện thoại. Không có tin nhắn của anh. Vi thở dài. Con người ta là như vậy, đến dễ dàng rồi cũng ra đi dễ dàng, như chưa bao giờ tồn tại. 15 phút chuẩn bị sách vở, ăn sáng, Vi dắt xe đạp ra khỏi nhà. Nó cố gắng đạp xe thật chậm trên đường, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh. Hà Nội của nó thật đẹp. Không có anh, cuộc sống vẫn tiếp tục, nó vẫn yêu Hà Nội. “ Chỉ một chút hụt hẫng thôi mà, không sao đâu, cố lên!”. Nó tự nhủ thầm. Học xong, Vi thơ thẩn đi lên Hồ Tây ngồi một mình. Hà Nội nắng nhẹ, những giọt nắng thanh thoát rơi xuống hồ, tạo thành một lớp màn mỏng màu vàng. Đẹp quá. Một cô bé tung tăng chạy đến hết bông hoa này đến bông hoa khác, chiếc váy xòe rộng đáng yêu. Hai người nắm tay nhau đi trên đường, giọt nắng nào đó vô tình rớt trên má cô gái, làm ửng hồng trên đôi má ấy. Hà Nội mỉm cười cùng nó. “ Hồ Tây chiều thu mặt nước vàng lay bờ xa mời gọi, màu dương thương nhớ. Bầy sâm cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời…” Một tuần trôi qua thật nhanh. Không có anh, Vi chẳng hề cảm thấy một chút trống vắng trong cuộc sống của mình. Những buổi chiều coffee Mộc cùng mấy đứa bạn thân thay cho nhừng ngày cùng anh lang thang tìm đường lên Hồ Tây. Những dòng tin nhắn của anh bây giờ được lấp đầy bởi những tin nhắn từ một cậu bạn làm quen trên yahoo nào đó. Những lời nói trống rỗng, vô hồn. Anh là ai đó đã bước vào cuộc đời nó thật nhẹ. Rồi lại bước đi. Cũng nhẹ nhàng như thế. Không vương vấn, không nhớ nhung. Anh xa xôi lắm. Hà Nội lạnh đến se sắt. Cứ ngỡ như cái lạnh này làm buốt giá tận sâu trong lòng người. Một chiều dạo trên phố cổ, mải mê ngắm nhìn dòng xe cộ xuôi ngược qua lại, Vi vô tình quên tất cả. Một chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng sách. Người thanh niên xuống xe, bước vào, đi dọc theo từng dãy sách chăm chú tìm kiếm. Xa lạ mà thân quen. Tit tit “ Em nho anh” Im lặng. Tit tit “ Noi cho em biet anh con yeu em không?” Reply “Uhm.” Vi khóc. Anh xa lạ quá. Không còn là người vẫn luôn bên Vi nữa. Vi mất anh. Hà Nội ngày cuối đông buồn. Cô đơn. Anh quên Hà Nội của anh. Quên lời anh nói sẽ chờ đợi. Cô đơn không phải là không có ai bên cạnh. Cô đơn nhất là khi có ai đó bước vào cuộc đời mình rồi lại ra đi. Anh đã bước ra cuộc đời của Hà Nội…. How could I be losing you forever ? Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
am thuc cuoc song , cuoc song o nhat , cuoc song sau khi chet , bongda cuoc song , cuoc song trong trai giam , cam nhan ve cuoc song , an ninh va cuoc song , giao tiep trong cuoc song , nghe truyen tinh yeu , sieu thi cuoc song ,
Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi, sống trong đời sống cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không, để gió cuốn đi, để gió cuốn đi, gió cuốn đi cho mây qua dòng sông, ngày vừa lên hay đêm xuống mênh mang, ôi trái tim đang bay theo thời gian, làm chiếc bóng để gieo lời dối dang, những khi chiều tới cần có một tiếng cười, để ngậm ngùi theo lá bay, rồi nước cuống trôi, rồi nước cuống trôi…Hãy nghiên đời xuống nhìn suốt một mối tình, chỉ lặng yên không nói năng để buốt trái tim, để buốt trái tim
Gió cuốn lá bay Anh loay hoay giữa dòng đời lặng lẽ Mưa rơi, mắt nhòe Anh bước nhẹ về phía ko em. Có người đã từng nói với tôi rằng: “Mối tình đầu chưa hẳn đã là người đầu tiên bạn hẹn hò và yêu thương. Mà mối tình đầu chính là người dù có xa bạn, nhưng vẫn là người vô tình hiện hữu trong tâm trí bạn, là người mà bạn thỉnh thoảng vô tình lấy ra so sánh khi có ai đó đến bên bạn.Và cũng là người dù có cố quên nhưng hình bóng họ vẫn luôn trong tâm trí bạn”. Có lẽ vì thế nên đối với mỗi chúng ta, mối tình đầu luôn là mối tình ta khó có thể quên nhất. Nó dường như là thứ vô hình nào đó luôn ở bên cạnh ta - mỗi khi ta vui, ta buồn, ta mệt mỏi, ta chán nản...nó lại hiện hình trong 1 góc cạnh của những điều đó. Phải chăng tình đầu là mối tình kỉ niệm? Bạn đã từng yêu chưa? Bạn thấy vị của tình yêu thế nào? Ngọt, đắng, cay hay là mặn? Tôi đã được nếm tất cả những dư vị đó rồi và tôi nhận ra ngọt quá khiến ta say nhưng nhanh hết, đắng quá khiến ta hận nhưng nhanh qua, đau quá khiến ta gục ngã nhưng nó giúp ta mạnh mẽ và mặn quá thì sẽ nhanh khô. Không ai đảm bảo rồi tình yêu của mình sẽ đi đến đâu. Ai cũng có gắng hết mình cho tình yêu hiện tại.Nếu chỉ vì những thất bại trong tình yêu trước mà bạn mất niềm tin vào tình yêu sau thì quả thực, đó còn sai lầm hơn cả việc bạn làm mất đi người bạn đã từng yêu. Tôi đã từng nhận được một tấm thiệp, trong đó viết rằng: “Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có ý nghĩa đối với bạn,để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ ra đi. Nhưng khi một cánh cửa đóng lại,một cánh cửa khác sẽ lại mở ra. Điều bạn cần làm là thôi khôngg chờ đợi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình”. Tình yêu cũng vậy, đâu phải cứ dành tình yêu thì sẽ được đáp lại, đâu phải cứ chờ đợi thì tình yêu đó sẽ trở về với mình.Vì đôi lúc, sự chờ đợi đó khiến mình bỏ qua những con người sẵn sàng mang đến cho mình hạnh phúc mà mình đang tìm kiếm, hoặc là mình sẽ làm cho họ cảm thấy thương hại mình. Như vậy, mình không những làm mình đau khổ mà còn mang đau khổ cho người khác nữa. Tôi cũng đã từng chờ đợi một tình yêu mà tôi luôn nhớ đến. Đó là mối tình với một cậu bạn thuở sinh viên, chỉ vì không hiểu nhau mà chúng tôi đã đánh mất nhau. Tôi đã để cậu ấy dành tình cảm cho một người con gái khác. Đến lúc tôi nhận ra cậu ấy quan trọng với tôi như thế nào thì cũng là lúc tôi không thể mang cậu ấy trở về bên mình nữa. Tôi thay đổi. Nụ cười tôi trở nên giả tạo hơn, sống khép kín hơn.Tôi cũng vô tâm hơn với mọi sự quan tâm, sẵn sàng làm đau bất cứ người nào dành tình cảm cho tôi. Tôi biết điều đó là không thể châp nhận được, nhưng sự hận thù người đó luôn len lỏi trong tôi. Tôi luôn nghĩ, cậu ta làm tôi đau thì tôi cũng có thể làm đau người khác. Tôi trở thành một con người nhẫn tâm đến đáng sợ, một người lạnh lùng trong tất cả các mối quan hệ. Nhưng lại không thể mạnh mẽ để ngăn giọt nước mắt khi nghĩ về cậu ấy. Thời gian trôi, tôi không còn hận, còn đau vì cậu ấy nữa. Bởi tôi cần trở về lại tôi ngày xưa. Tôi coi cậu ấy như một người bạn để tôi trút tâm sự mỗi khi tôi mệt mỏi trong học tập, trong gia đình hay cuộc sống. Mỗi lúc như vậy, tôi thấy cuộc sống này cũng không đến nỗi làm tôi phải tuyệt vọng. Tôi dặn mình phải sống khác đi. Tôi quyết định chỉ dừng lại ở mức bạn bè, không níu kéo hay bày tỏ tình cảm nữa, như vậy cậu ấy sẽ luôn ở bên cạnh tôi - nhưng là một người bạn - theo đúng nghĩa của nó. Tôi đã mở lòng ra với mọi người hơn. Tôi thấy cần một bờ vai để tựa vào mỗi khi mệt mỏi, cần những lời an ủi khi tôi yếu đuối. Tôi kiếm tìm nó ở những người bên cạnh tôi. Tôi nhận ra được mọi người vẫn quan tâm tôi mà tôi không hề hay biết, tôi đã quá vô tâm với mọi người.Tôi thấy mình thật sự có lỗi. Nhưng mọi người hiểu tôi nên không ai trách tôi cả. Họ vẫn giữ tình cảm yêu mến tôi như ban đầu.Tôi thầm cảm ơn trời vì điều đó. Gia đình, bạn bè là những điều tuyệt với nhất với tôi .Tôi nghĩ mình thật sự hạnh phúc khi có những người bạn luôn ở bên tôi khi tôi cần và họ cho tôi thấy tình bạn có sức mạnh đến nhường nào. Tôi đã sống vui vẻ và cười nhiều hơn trước. Rồi đến một ngày, tôi gặp lại một người bạn cũ, đã từng là người đã chia sẻ với tôi những vui buồn. Chúng tôi đã đến bên nhau một cách tự nhiên. Những tin nhắn, những cuộc gọi, những buổi đi chơi,…mang lại cho tôi tiếng cười và hạnh phúc. Cậu ấy và tôi đều đã từng trải qua những mối tình và đều biết mình nên làm gì để không để người kia bị tổn thương. Mặc dù có những lúc không hiểu nhau nhưng chúng tôi đều cố gắng để hòa hợp. Cậu ấy từng hỏi tại sao tôi có thể dành tình cảm cho cậu ấy khi đã từng yêu người khác sâu đậm? Tôi trả lời: “Vì họ đã là quá khứ”. Đâu cần phải quan trọng bàn tay ấy đã nắm bao nhiêu bàn tay trước, đâu cần quan trọng đôi vai ấy đã cho ai tựa, đâu cần biết tình yêu ấy đã từng dành cho ai. Cái ta cần quan tâm là hiện tại và tương lai. Ta không thể là người đầu tiên, thì hãy là người cuối cũng ở bên cạnh họ. Fr : lovedegiocuondi.blogspot.com
cam nang tinh yeu , nợ tình cảm , phim tinh cam han quoc , doc truyen tinh cam lang man , truyen ngan tinh yeu cam dong , phim tình cảm đài loan , tieu thuyet tinh cam trung quoc , tinh cam gia dinh , hình tình cảm , phim tinh cam lang mang ,